CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 HOÀN CHÂU CÁCH CÁCH


phan 16

 – Tiểu Yến Tử, coi như con gặp may. Ta bỏ hết những việc làm cũ của con, để con yên tâm ngoan ngoãn làm lại từ đầu. Nhưng con phải thực hiện những gì mình đã hứa. Còn việc con muốn ra khỏi hoàng cung. Từ đây về sau, khỏi cần cải trang thành tiểu thái giám nữa, mà chỉ cần nói cho Lệnh Phi nương nương biết, để Lệnh Phi nương nương cắt cử người theo hầu ngươi rồi đi. Còn chuyện muốn đến nhà của Phước Luân, thì cũng cứ đến tự nhiên, đó là nhà của người trong hoàng tộc qua lại nhiều càng tốt chứ đâu có sao?
 Tiểu Yến Tử hoàn toàn bất ngờ, không dám tin những gì mình vừa nghe. Nên hỏi lại.
 – Hoàng A Ma! Hoàng A Ma không phạt con nữa ư?
 – Trẫm tha rồi!
 Tiểu Yến Tử lại đòi hỏi.
 – Kể cả Ngũ A Ca cũng được tha chứ?
 – Phải.
 – Còn những người khác liên lụy đến con?
 Vua Càn Long thở ra.
 – Tha hết! Tha hết!
 Bấy giờ Hoàng hậu không dằn được nữa, nên nói:
 – Hoàng thượng! Hoàng thượng làm như vậy, hậu cung từ đây về sau e là không còn kỷ luật gì cả.
 Vua Càn Long có vẻ không vui.
 – Hoàng hậu! Tiểu Yến Tử chẳng qua được trẫm đặc ân một lần. Sao hậu không nể trẫm, cứ giả vờ điếc có phải là mọi thứ sẽ tốt đẹp cả không?
 Lời của vua làm hoàng hậu tịt ngòi. Trong khi Tiểu Yến Tử giống như trẻ con, reo lên, quay người một vòng rồi nói to.
 – Hoàng A Ma ơi! Rõ ràng là người có một trái tim hết sức quảng đại từ bi. Thế này thì Hoàng A Ma không cần buồn phiền gì về chuyện nước nữa. Ông trời thế nào cũng giúp bệ hạ mà… Hèn gì lúc còn sống trong dân gian, con nghe người ta truyền tụng câu: “Nước có Càn Long, lúa không sâu rầy” mà. Hoàng A Ma là một vị vua tốt, nước nhà là chắc chắn sẽ phú cường mãi mãi.
 Vua Càn Long ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến Tử. Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái thảy đều bất ngờ.
 – Nói cái gì mà “Nước có Càn Long, lúa không sâu rầy” là sao? Ta chẳng hiểu gì cả?
 Thật ra thì không phải chỉ có vua mà cả bọn Vĩnh Kỳ cũng không biết. Tiểu Yến Tử giải thích.
 – Câu đó có nghĩa là “Nước nhà mà có vua Càn Long thì lúa thóc trồng ở trong ruộng sẽ không bị sâu rầy”. Dân ở nông thôn họ đã ví Hoàng A Ma như ông trời vậy đó. Hoàng A Ma người là thần thánh, chứ không phải người phàm đâu.
 Vua Càn Long tròn mắt. Nhưng thấy thật vui.
 – Vậy ư? Có thật là trong dân, họ loan truyền như vậy không?
 Tiểu Yến Tử gật đầu lia lịa.
 – Có chứ, có chứ! Hoàng A Ma thử bảo con đặt thơ xem, con có đặt được không?
 Vua Càn Long nghĩ ngợi, rồi cười hả hê.
 – Đúng! Đúng! Con làm vè còn không xong, nói chi là làm thơ!
 Vua nói, rồi ngẫm nghĩ hai câu thơ mà Tiểu Yến Tử đọc một cách thấm thía. Mà càng thấm càng thích chí.
 – Ha ha! Cái con Tiểu Yến Tử này thú vị lắm chứ?
 Rồi quay sang hoàng hậu, vua nói:
 – Đấy, Ái khanh thấy không, cái con nhỏ Tiểu Yến Tử này là của trời ban cho trẫm mà. Nó giống như một món ăn khai vị. Có nó bao nhiêu ưu phiền đều tan biến. Ha ha! Trẫm thấy rất thích cái món khai vị này! Hoàng hậu hãy bắt chước trẫm đi!
 Hoàng hậu còn chưa nguôi cơn giận. Nhưng vua lại rất tự nhiên, vỗ lên vai hoàng hậu tiếp.
 – Tay của Tiểu Yến Tử bị Ái khanh giẫm phải, còn chân của nó lại đụng vào long sàng bị đau. Vậy thì cứ coi như nó đã bị phạt rồi vậy, đừng thắc mắc nữa nhé.
 Rồi quay sang đám Vĩnh Kỳ, vua nói:
 – Riêng về các ngươi, mỗi người phải về thảo một tấu chương, bàn cách ứng phó loạn ở biên cương cho trẫm.
 Cả ba nghe vua phán vậy, mừng ra mặt, đồng tấu.
 – Dạ xin tuân mệnh!
 Thế là chuyện lớn trốn ra khỏi cung đã được hóa giải. Bốn người rời khỏi thư phòng của mà hí hửng vô cùng. Họ không ngờ chuyện lại được giải quyết một cách êm đẹp như vậy. Nhĩ Thái tươi cười.
 – Làm tôi muốn đứng tim, tưởng chết đến nơi rồi chứ!
 Vĩnh Kỳ thấy chẳng có ai đi theo, hỏi Tiểu Yến Tử.
 – Này cho hỏi, cái câu “Nước có Càn Long, lúa thóc chẳng sâu rầy” là có thật hay cô bịa ra?
 Tiểu Yến Tử tròn xoe đôi mắt.
 – Câu đầu thì có thật, nhưng câu sau không phải như vậy, tôi không nhớ rõ, hình như không tốt lắm.
 Nhĩ Khang kinh ngạc.
 – Hèn gì tôi nghe thấy nó làm sao đó, nhớ lại xem thế nào?
 – Tôi thật tình không nhớ mà, nhưng tôi biết Tử Vy biết, muốn rõ thì đi hỏi Tử Vy vậy.
 Ba gã con trai nhìn nhau. Một lúc Nhĩ Khang thở ra, nói:
 – Tôi thật khâm phục cô. Cái gì cô cũng nói được. Nhưng cô đã khiến cho hoàng thượng hài lòng. Vậy là tốt.
 Tiểu Yến Tử phất cao tay áo, nói một cách thích chí:
 – Ha ha! Nhờ vậy mới qua ải một cách dễ dàng chứ. Chỉ có mấy người học cho nhiều, có cả pho chữ trong đầu, mà chẳng vận dụng được gì cả. Xem đây! Từ đây về sau ta sẽ đàng hoàng mà ra khỏi cung thôi. Ha ha!
 Và không dằn được thích thú. Tiểu Yến Tử lại khoa tay múa chân tiếp.
 – Khoái quá! Khoái quá! Tiếc là chẳng có xe ngay để ta đến kể cho Tử Vy biết chuyện này ngay!
 Vĩnh Kỳ nghĩ đến tình hình căng thẳng ở biên cương, thở dài, rồi nói.
 – Cô đừng có quá đắc ý, rồi làm những chuyện quá lố không hay. Mấy ngày nay tình hình ở biên cương rắc rối lắm, hoàng thượng vì chuyện nước nên không vui, chẳng còn tâm trí gì nên mới tha cho cô đấy.
 Lời của Vĩnh Kỳ làm không khí nặng nề trở lại. Tiểu Yến Tử tuy không rành, nhưng cũng tỏ ra quan tâm.
 – Bọn loạn loạn gì ở biên cương đó, sao không chịu ở yên làm ăn mà bày chuyện rắc rối chi vậy? Để cho Hoàng A Ma và các người phải buồn bực?
 Ba người nghe Tiểu Yến Tử nói phải cười xòa. Nhĩ Thái giải thích:
 – Đó là những sắc tộc nhỏ, những bộ lạc họ không muốn thuần phục chúng ta nên nổi loạn. Chuyện này rất phức tạp, khó nói lắm.
 Và để chuyển hướng đề tài. Vĩnh Kỳ hỏi:
 – Tiểu Yến Tử, mấy ngón tay của cô thế nào rồi?
 Nhĩ Thái cũng chen vào:
 – Còn chân cô còn đau nhức không?
 Tiểu Yến Tử nhìn hai người. Chợt ré lên cười.
 – Đương nhiên là đau, nhưng cũng có mức độ chứ? Ban nãy trước mặt Hoàng A Ma mình phải phóng đại một chút mới vượt ải được, rõ chưa?
 Ba gã trai trẻ lại nhìn Tiểu Yến Tử với ánh mắt khâm phục. Trong khi Tiểu Yến Tử làm như không biết, ngước lên nhìn trời nói.
 – Nếu có Tử Vy vào cung sống chung với tôi thì hay biết mấy. Vì cô ấy cái gì cũng biết cả sẽ giúp rất nhiều cho tôi.
 Nhĩ Khang nghe giật mình. Nhưng rồi một ý niệm chợt lóe ra trong đầu. Sao lại không thể thực hiện được chứ?
 Tối hôm ấy, ở Phước Phủ, Tử Vy cũng được thông báo đầy đủ diễn biến của sự việc, Tử Vy mừng vì Tiểu Yến Tử lại vượt qua được một ải khó. Đối với các pha mạo hiểm của Tiểu Yến Tử, Nhĩ Khang có vẻ khâm phục, không ngớt khen ngợi.
 – Cô ấy là một người khả năng đặc biệt, ai đến gần dễ bị lôi cuốn theo, lại có tài hóa giải. Vì vậy mọi việc như chẳng có gì là khó với cô ta. Chúng tôi lo lắng mà cô ta lại tỉnh bơ ngay cả những lời dặn dò, cô ta cũng chẳng nhớ. Nhưng rồi lại ứng phó rất tài. Chẳng cần chuẩn bị gì mà đâu lại vào đấy. Ngay cả hoàng thượng đang bực cũng phải cười. Quả là một người kỳ tài, tôi còn phải khâm phục, rất khâm phục!
 Tử Vy tròn mắt ra nghe, thấy Tử Vy mở to mắt nhìn, Nhĩ Khang mới nhớ ra, hỏi.
 – À còn nữa, thế “Nước có Càn Long, lúa thóc chẳng sâu rầy” là gì vậy?
 Tử Vy cười nói:
 – À… đúng ra đó là “Nước có Càn Long, vận nước hưng long” đấy mà.
 – Thì ra là vậy!
 Đến đấy Nhĩ Khang mới hiểu, và càng thấy khâm phục Tiểu Yến Tử nhiều hơn.


Chương 15

Nhĩ Khang từ hôm cùng Tử Vy đến Thung lũng lãng quên trở về, là đã có nhiều sự thay đổi. Một khát vọng tình cảm nhen nhúm, không mập mờ mà rất rõ ràng.
 Nhĩ Khang biết mình đã yêu Tử Vy. Và cái tình yêu đó, nó giống như một dòng sông đang đổ ra biển. Càng lúc nước chảy càng cuồn cuộn, và không gì ngăn cản được nữa. Nhưng mà Nhĩ Khang lại vướng phải vấn đề quá nghiêm trọng là không biết xử sự ra sao, vì cái lý lịch của Tử Vy quá đặc biệt, trong khi chuyện hôn nhân của bản thân lại không thể do mình tự định đoạt. Vì vậy… chuyện tương lai sao quá mù mịt. Phải giải quyết thế nào đây? Và ngày ngày Nhĩ Khang như người mất hồn. Cứ mãi suy nghĩ về chuyện đó. Cái thái độ của Nhĩ Khang không qua khỏi được mắt ông Phước Luân và bà Phước Tấn. Họ đã một lần cảnh cáo Khang.
 – Không được đâu nhé con! Chuyện này rất quan trọng. Con phải thực tế. Vị trí của Tử Vy hôm nay vô cùng đặc biệt. Con không thể yêu cô ấy. Không thể làm gì cả vì nếu Tử Vy chỉ là một cô gái dân gian bình thường thì con có thể giữ lại làm thiếp cũng được. Đằng này, cô ấy không là một người bình thường mà có gốc gác hoàng tộc, nên cũng không thể hành động một cách hồ đồ, vậy là phạm thượng!
 Nhĩ Khang đứng thẳng lưng nói:
 – Con sẽ không hành động ngu dại như vậy. Mà sẽ cưới Tử Vy đầy đủ lễ nghi. Con muốn Tử Vy là vợ chính thức của con, ngoài cô ta ra, con không chấp nhận một cô gái nào khác đâu.
 – Làm sao con có thể cưới hỏi chính thức đầy đủ lễ nghi được, khi mà hoàng thượng không hề hay biết có sự hiện diện của đứa con kia trên cõi đời này? Đến lúc Hoàng thượng chỉ hôn, làm sao có danh sách tên tuổi của Tử Vy? Đấy con rõ rồi chưa?
 Ông Phước Luân nói, bà Phước Tấn dặn thêm:
 – Con hẳn biết rõ chuyện đó cơ mà? Khi mà Hoàng thượng chỉ hôn, con có dám kháng chỉ không? Như vậy làm sao con có thể bảo là ngoài Tử Vy ra, con không cưới một người nào khác? Bây giờ con đã trưởng thành, đã là người lớn rồi, đã làm quan trong triều mà còn nói những lời ngang bướng, vô trách nhiệm như vậy được ư?
 Lời khuyên của cha mẹ càng khiến cho Nhĩ Khang rối trí và Nhĩ Khang biết. Tất cả những gì cha mẹ nói đều đúng. Có điều tình yêu một khi đã cháy lên rồi thì làm sao dập tắt đây? Vì đó là một tình cảm phát xuất tự đáy lòng.
 Lời của cha: “Tử Vy nào có hiện hữu với Hoàng Thượng” làm Nhĩ Khang suy nghĩ. Có lẽ chuyện thuyết phục Tử Vy đừng vào cung làm rõ chuyện là một sai lầm. Phải để cho vua biết có một Tử Vy hiện hữu trên đời mới được. Tử Vy có thể vào cung ở chung với Tiểu Yến Tử được cơ mà…
 Và cái ý niệm đó của Nhĩ Khang, đã được một bất ngờ biến thành sự thật.
 Nhĩ Khang không biết cha mẹ mình đã nói gì với Tử Vy, mà hôm ấy, khi đi dự chầu ở triều đình về, chàng không thấy Tử Vy và Kim Tỏa đâu cả. Trên bàn chỉ có một bức thư:
 Nhĩ Khang huynh kính mến,
 Thật vô cùng có lỗi với huynh. Bây giờ thì địa vị của Tiểu Yến Tử đã ổn định, tôi không còn gì phải nghĩ ngợi nữa, nên đi đây. Tôi sẽ đi thật xa. Mặc dù trong tim tôi vẫn còn quá nhiều bịn rịn. Tôi sẽ không bao giờ quên được những ngày tôi đã sống dưới mái gia đình huynh. Ở đó có rất nhiều kỷ niệm, ở đó tôi thật sự hưởng được cái không khí gia đình, mọi người đều tốt với tôi, tôi thấm thía ý nghĩa của câu “Sinh tử có nhau” “Khắc dạ ghi tâm” là gì. Tôi nói thật đấy và biết ơn huynh vô cùng. Đừng buồn vì chuyện ra đi của tôi. Tôi đã ra đi một cách vui vẻ và chúc phúc cho những người ở lại. Xin hãy thay tôi chăm sóc cho Tiểu Yến Tử. Gởi lời thăm cha mẹ huynh và Nhĩ Thái huynh.
 Ký tên
 Tử Vy
 Nhĩ Khang tái hẳn mặt khi đọc xong lá thư. Chàng đi tìm cha mẹ với đôi mắt đỏ hoe
 – Cha mẹ đã nói gì với Tử Vy vậy? Tại sao lại có thể cư xử một cách vô tình với một cô gái đôn hậu, hiền lành như thế? Cha mẹ đuổi cô ấy đi ư? Cha mẹ cũng biết là Tử Vy không còn nhà cửa, cha mẹ mà? Cô ấy cũng không còn Tiểu Yến Tử, không còn gì hết! Rồi Tử Vy sẽ đi đâu? Bức thư tuy ngắn gọn nhưng rõ là đầy nước mắt. Con biết, cha mẹ chẳng hề quan tâm gì đến sự đi ở của Tử Vy, cũng như quan tâm đến nỗi khổ của con.
 Nói xong Khang bỏ chạy ra ngoài không đợi phản ứng gì của ông bà Phước Luân cả.
 Chuyện Nhĩ Khang đi tìm Tử Vy là một chuyện tìm kiếm tuyệt vọng. Trước hết chàng đi đến Viện người nghèo, ở đấy Liễu Thanh, Liễu Hồng đều cả quyết là không hề trông thấy thầy trò Tử Vy. Dù Nhĩ Khang có năn nỉ thế nào, họ vẫn lắc đầu, Liễu Thanh còn nói:
 – Cô ấy ở nhà huynh mà? Đi mất rồi ư? Sao huynh không trông chừng để người ta đi mất?
 Nhĩ Khang chẳng biết trả lời sao. Chỉ thấy cái thế giới này sao rộng lớn quá. Muốn tìm Tử Vy và Kim Tỏa giữa dòng người ngược xuôi chẳng chút dễ dàng. Giống như tìm kim trong biển. Rồi chàng lại lo sợ. Chẳng khéo tìm không ra, rồi Tiểu Yến Tử hỏi trả lời sao? Cô nàng mà chẳng thấy Tử Vy lại quấy rối lung tung nữa cũng phiền.
 Khang tìm thế suốt ba ngày, vẫn không ra tung tích thầy trò Tử Vy đâu.
 Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, Nhĩ Khang đành phải cùng Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ đến Thấu Phương Trai.
 Tiểu Yến Tử vừa được tin đã hét toáng lên:
 – Tại sao lại để Tử Vy bỏ đi? Đi mất rồi à? Thế này là thế nào? Làm sao để tôi chuộc được lỗi mình đây?
 Nhĩ Khang với gương mặt mệt mỏi:
 – Tôi đã tìm cô ấy suốt ba ngày nay mà chẳng có được một chút tin tức gì. Vì vậy chắc có lẽ phải đến Tế Nam thôi. Nhưng mà tôi lại không biết địa chỉ của Tử Vy ở Tế Nam mới chết chứ? Thế Tiểu Yến Tử có nghe cô ấy nói không? Ở quê còn ai? Biết gì cứ nói lại hết cho bọn này nghe đi!
 Tiểu Yến Tử giậm chân:
 – Làm sao tôi biết? Tôi chỉ nghe Tử Vy nói đã bán hết nhà cửa vườn tược, lấy tiền làm lộ phí lên Bắc Kinh. Còn thân nhân ư? Mẹ Tử Vy đã không còn qua lại với ai từ lâu rồi, vì những người trong thân tộc họ cũng không chấp nhận một người họ hàng hư đốn như thế. Chắc chắn là Tử Vy không quay về Tế Nam, dù cô ấy thường nói vậy. Về làm gì nơi chẳng còn ai?
 – Vậy thì ở Bắc Kinh này, ngoài cô ra, cô ấy còn quen biết ai? Tử Vy có thể đi đến đâu nữa?
 – Tử Vy chỉ quen Liễu Thanh, Liễu Hồng.
 – Ngay từ khi biết chuyện thầy trò Tử Vy bỏ đi, tôi đã đến ngay Viện người nghèo. Nhưng Liễu Thanh và Liễu Hồng đều nói là không thấy họ quay về, cả đám trẻ con cũng bảo thế!
 Tiểu Yến Tử buồn bực, tự trách:
 – Tôi đã biết là không thể tiếp tục thế này mãi mà. Có lẽ Tử Vy đã nghĩ rằng cô ấy bỏ đi tôi sẽ sống vui hơn. Tôi sẽ yên lòng trong cảnh sống nhung lụa này… Vì vậy quả là tội lỗi. Tôi đã hại Tử Vy! Tội tôi đáng chết!
 Tiểu Yến Tử khóc và tự đưa tay vả vào mặt mình. Nhĩ Thái thấy vậy nói vào:
 – Đừng có tự trách mình như vậy, chuyện này chẳng liên can gì đến cô cả, mà trăm sự là tại Nhĩ Khang huynh thôi.
 Tiểu Yến Tử nghe vậy trố mắt nhìn Nhĩ Khang:
 – À vậy ra huynh đã đuổi thầy trò Tử Vy đi? Tại sao anh lại hành động như vậy?
 Nhĩ Khang đau khổ:
 – Làm sao tôi có thể đuổi Tử Vy đi chứ? Tôi van nài cô ấy ở lại thì có. Tôi đã nói rồi, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả công danh sự nghiệp, để cùng cô ấy đến góc biển chân trời nào cũng được. Miễn sao có Tử Vy!
 Tiểu Yến Tử tròn mắt nhìn Nhĩ Khang. Sự bộc bạch của Nhĩ Khang thật bất ngờ, như vậy là…
 Vĩnh Kỳ thấy vậy đỡ ngượng cho bạn:
 – Nhĩ Khang! Từ nào đến giờ huynh là người bình tĩnh nhất. Hôm nay làm sao thế? Cái gì từ từ nói. Thấu Phương Trai này đâu phải là nơi an toàn đâu? Biết đâu Dung Ma Ma đang núp ở đâu đây đang theo dõi bọn mình. Vì vậy đừng dông dài, Tiểu Yến Tử hãy nói đi, Tử Vy còn khả năng đến nơi nào nữa không? Chúng ta phải tìm cho ra, bằng không Nhĩ Khang sẽ là người đầu tiên phát điên đấy.
 Tiểu Yến Tử suy nghĩ một chút, rồi vừa đi vừa nói:
 – Chúng ta phải đến cầu Lệnh Phi nương nương vậy. Tôi cần phải ra khỏi cung ngay. Chỉ có tôi mới có thể tìm được cô ấy. Các huynh hãy kéo hết qua nhà Ngũ A Ca đi, một lúc tôi sẽ sang đấy sau.
 Yến Tử giống như một mũi tên “Sẹt!” một cái đã có mặt ở phòng ngủ của Lệnh Phi nương nương. Vừa thấy mặt Lệnh Phi, đã quỳ xuống:
 – Lệnh Phi nương nương! Hoàng A Ma nói nếu con muốn ra khỏi hoàng cung thì phải sang đây trình cho nương nương một tiếng. Vậy nương nương cho phép nhé!
 Lệnh Phi kinh ngạc:
 – Ngay bây giờ ư?
 – Vâng, giờ này thời tiết tốt, lại có nắng, con muốn ra ngoài khuây khỏa một chút, rồi quay vào ngay được chứ?
 – Có ai đi cùng không?
 – Có Nhĩ Khang và Nhĩ Thái ạ.
 Lệnh Phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Với bà, Nhĩ Khang và Nhĩ Thái đều là cháu gọi cô ruột, vậy thì còn gì hơn. Nếu tình cảm của Tiểu Yến Tử với một trong hai đứa mà phát triển được thì hay biết chừng nào. Cả hai cậu con trai đều chưa được vua chỉ hôn, tạo cơ hội để chúng gần gũi cát cát càng tốt.
 – Được, nhưng phải cải trang phục thường dân, ra ngoài không được hành động tự ý, phải biết kềm chế, không được đến những nơi quá phức tạp. Ta sẽ cho Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử theo hầu. Nhưng nhớ là trước cơm tối, là phải về đến đấy.
 – Vâng, vâng, vâng!
 Tiểu Yến Tử được chấp thuận, vâng luôn miệng, sau khi dập đầu lạy tạ, là như một mũi tên bắn ” sẹt” ra ngoài ngay.
 Nửa tiếng đồng hồ sau. Tiểu Yến Tử, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ và đám tùy tùng đã có mặt tại Viện người nghèo. Đám người nghèo và trẻ con vừa trông thấy Tiểu Yến Tử xuất hiện đã đứng vây cứng, hỏi han đủ thứ chuyện. Rất khó khăn Tiểu Yến Tử mới thoát được họ. Kéo Liễu Thanh, Liễu Hồng qua một bên Tiểu Yến Tử giới thiệu đám Vĩnh Kỳ với họ:
 – Đây là ba người bạn mới kết giao của tôi, rất thân đấy. Họ đã giúp tôi rất nhiều, vì vậy coi như tất cả cùng phe.
 Liễu Thanh có vẻ không hài lòng:
 – Cô mất tích mấy tháng trời nay, đùng một cái quay về chỉ để giới thiệu cho tôi biết mấy người bạn mới này thôi sao?
 Nhưng Tiểu Yến Tử không vừa:
 – Không phải là chỉ giới thiệu bạn bè mới, mà ta muốn hỏi hai người, đã giấu Tử Vy và Kim Tỏa ở đâu?
 Liễu Thanh giật mình:
 – Xem kìa? Hỏi gì lạ vậy? Ai nói với cô là tôi cất giấu hai người đó chứ?
 Liễu Hồng chen vào:
 – Huynh muội bọn tôi thật tình không thấy, không biết họ ở đâu cả.
 Tiểu Yến Tử giậm chân:
 – Mấy người hôm nay làm sao vậy? Không nhớ tôi là ai nữa ư? Tại sao có thể cư xử với tôi như thế? Mấy người cũng biết tôi và Tử Vy dã từng kết nghĩa, có thề với trời đất rồi tôi yêu quí cô ấy. Nếu chẳng có chuyện hệ trọng tôi ra dây làm gì? Tôi muốn ra đây nào có dễ dàng đâu. Tại sao còn giấu giếm tôi? Còn làm mặt lạ với tôi chứ?
 Liễu Thanh trợn mắt:
 – Tôi đã bảo không biết là không biết mà.
 Tiểu Yến Tử nổi nóng, đấm một đấm về phía Liễu Thanh:
 – Thật tức chết đi, tôi biết các người biết! Các người giấu tôi, thì các người là chó chứ không phải là người! Đừng có nói dóc! Cái gian của các người đã hiện ra trên mặt rồi kìa. Tôi biết hết.
 Rồi quay sang Liễu Hồng, Yến Tử hỏi:
 – Liễu Hồng, cô tưởng cô giấu Tử Vy là cô đã giúp cô ấy ư? Lầm rồi! Các người hại cô ấy đấy, rồi cô ta sẽ khóc, sẽ hận tất cả… Và ta, ta cũng sẽ không nhìn mặt các người nữa đâu!
 Liễu Hồng là gái nên yếu đuối, vừa nghe Tiểu Yến Tử dọa như vậy, đã thở dài nói:
 – Thôi được rồi, được rồi! Để tôi mách cho cô biết. Cô hãy đến khu đê Ngân Hạnh. Phía sau núi có một cái miếu đất, cạnh miếu có một ngôi nhà lá…
 Liễu Thanh ngăn lại:
 – Liễu Hồng? Em nói gì vậy? Sao ngu thế?
 Liễu Hồng nhìn huynh:
 – Không lẽ huynh muốn Tử Vy khóc hết nước mắt ư?
 Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang không cần tiếp tục nghe, nháy mắt nhau nhảy ra xe đi ngay.
 Ngôi nhà của Tử Vy mướn ở rất dễ tìm. Vừa đến nơi, Tiểu Yến Tử đã nhảy xuống trước, chạy vào nhà gọi to:
 – Tử Vy! Tử Vy! Ra đây nào, bọn này đến tìm Tử Vy đây.
 Nhĩ Khang cũng nhanh chân không kém, đẩy cửa bước vào. Nhưng bên trong mọi thứ đều đơn giản, một giàn bếp lạnh. Ngoài ra chẳng có ai cả. Nhĩ Khang giật mình. Tiểu Yến Tử, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ theo sau đều thấy lạ.
 – Có lẽ chúng ta đã bị gạt rồi, ở đây đâu giống nơi các cô gái ở đâu?
 – Đúng. Chẳng có lấy cả một cái giường, mà chỉ có một lớp cỏ rơm.
 – Vậy là chúng ta bị gạt rồi!
 Nhưng Tiểu Yến Tử lại cả quyết:
 – Liễu Hồng không bao giờ gạt tôi đâu. Chắc chắn là bọn họ ở quanh đây thôi. Vậy thì bọn mình chia nhau ra tìm vậy.
 Và quay sang huy động cả đám thái giám:
 – Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Tiểu Quế Tử, các người cũng giúp ta nhé?
 Nhưng mấy tay thái giám nào có biết mặt mũi của Tử Vy ra sao? Hỏi:
 – Bẩm cát cát, người ấy thế nào, mập ốm cao gầy ra sao ạ?
 Tiểu Yến Tử cười:
 – Đó là hai cô gái, khoảng bằng tuổi ta, rất đẹp!
 Ba tên thái giám “dạ” rồi chia nhau đi tìm. Nhĩ Khang mặt dàu dàu bước ra khỏi mái tranh. Đứng cạnh sườn núi nhìn ra xa, chợt nhớ:
 – À… nơi này rất gần Thung lũng lãng quên cơ mà?
 Và chàng không chờ, chạy ra xe, tháo rời một chú ngựa, rồi nhảy thót lên.
 – Đi nào!
 Khang thúc vào bụng ngựa. Con ngựa vọt tới trước. Tiểu Yến Tử và đám còn lại ngạc nhiên:
 – Nhĩ Khang! Nhĩ Khang! Đi đâu vậy?
 Quả là Tử Vy đang ở tại Thung lũng lãng quên. Thật ra thì lúc đầu Tử Vy có nhờ Liễu Thanh cất cho một căn lều để tạm trú. Nhưng thật không ngờ. Lại phát hiện ra phía sau ngôi nhà, đi chẳng bao xa là đến Thung lũng lãng quên nên đã bỏ qua ý định đó.
 Ở trong căn lều được một ngày. Mọi thứ quá rảnh rỗi nên Tử Vy đi ra ngoài cho khuây khỏa, và trong lúc đi dạo quanh đó, Tử Vy đã tình cờ tìm thấy lối vào Thung lũng lãng quên. Và từ đó không rời nơi này được nữa.
 Đứng trước dòng nước chảy. Tử Vy nhớ đến Nhĩ Khang, người con trai mình thầm mến mà lòng đau thắt. Vô duyên gặp nhau làm gì? Tại sao gần rồi không được ở cạnh nhau. Trái tim Tử Vy tan vỡ. Chẳng lẽ định mệnh mà mẹ đã gánh lại tái diễn với ta? Rồi thương nhớ, chờ đợi suốt đời ư?
 Tử Vy nhớ đến bài hát của mẹ mà lòng trăm mối.
 Núi xa vời vợi mây vời vợi
 Núi cũng xa mà nước cũng xa…
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt